Trường Sinh Học http://truongsinhhocds.com/site
Trường Sinh học đã cứu sống đời tôi thế nào? Thứ tư - 23/05/2012 13:04
DS KIM THỊ HÒA (Cựu SV Dược, Khóa IV 1972 - 1979, Trường ĐH Y - Dược TP. Hồ Chí Minh.
E-mai: hoakim276a@yahoo.com)

Đó là các con số mà tôi nhớ cả đời, nó đã theo tôi từng thời
gian. Tôi nhớ các con số ấy, nhớ rất chính xác. Vì tôi đã học nhận mặt số từ
thuở còn bé khi mới biết nhận mặt chữ lúc vào lớp Một. Tôi học nhận mặt các con
số từ cái tiệm bán tạp hóa của ba tôi, rồi từ đó nó phát triển dần lên thành cái
vựa than, vựa gạo, vựa nước mắm trong chợ Phú Nhuận. Đó là nhờ vào sự tiết kiệm,
tần tảo của má tôi, sự lao động khó nhọc của ba tôi,
… Ba má tôi cứ làm và cứ làm
để nuôi nấng 12 anh chị em nhà tôi từ bấy đến nay.26-6-1953 --- 26-6-2011. |
6057 mg đạm / lít nước tiểu 24 giờ.
3500 mg đạm / lít nước tiểu 24 giờ.
3050 mg đạm / lít nước tiểu 24 giờ.
50 mg
đạm / dl máu.
2200
mg đạm / lít nước tiểu 24 giờ. (…)
Ngày ấy, tôi vào
Tiểu học Vô Tánh – trường công lập duy nhất ở Phú Nhuận (Gia Định) – còn anh Tư
thi rớt phải vào Lasan Tabert,… chị Ba thi vào lớp Một rớt phải vào trường dòng
Sao Mai,… Tôi nghêu ngao hát “Lạy mẹ Maria, mẹ Thiên chúa, mẹ đồng trinh,…”. Tôi
thuộc bài ca đạo từ đó.
Tôi tập làm phép
cộng từ khi xe than của ông Tàu đến bỏ hàng cho ba tôi. “Ông Tàu ơi! Ông Tàu ơi!
Để con cân cho ba con. Cái bao này bốn mươi lăm ký là số một, cái bao số hai là
năm mươi sáu ký,… Ông nhớ kéo giác giác cho ba con. Trời ơi! Than của ông toàn
là than vụn, ba con bị lỗ đó. Ông ơi! Ông bớt một ký than vụn này đi, cái một
cộng cái hai là bốn mươi lăm cộng năm mươi lăm là chẵn một trăm ký
nha!”.
Vậy đó! Tôi bớt
của ông Tàu già đem than đến vựa của ba tôi được năm ký trong số cả trăm bao
than khi cân cho ba tôi là tôi vui nhất. Nhất là được ba khen “Con gái rượu của
ba giỏi quá, cân cả mấy tấn than mà cộng không sai một con
số”.
Ông Tàu cũng
khen: “Chời ơi! Con giỏ lày khôn quá,… nị cho ngộ giận làm con luôi đi!”. Ba
nói: “Làm sao được, gia tài có một đứa con gái
rượu,…”.
Vậy đó! Vậy mà ba má tôi có
tất cả mười hai người con. Ba vất vả lao động khó nhọc, má thì cứ tảo tần, tiết
kiệm từ cái tiệm bán tạp hóa nhỏ ở chợ Phú Nhuận. Và chúng tôi lớn lên trong
tình yêu thương của cha mẹ. Anh chị em đông mà vui, mà không cãi cọ, mà không
đánh nhau,… Vì ba tôi cấm,… không cho mày tao, không cho đánh lộn, chửi thề,…
trong cái xứ chợ Phú Nhuận đầy phức tạp ngày ấy.
26-6-1953 là ngày
tôi cất tiếng khóc chào đời.
26-6-2011 kỷ niệm
sinh nhật của tôi, cũng là ngày tôi bắt đầu sự sống lại. Vì trước đó hai tháng
tôi đã biết tôi bị hư hai quả thận. Vì các con số “6057 mg đạm / lít nước tiểu 24
giờ” và “50
mg đạm / dl máu” đang hiện diện trong tôi. Tôi sắp chết
(!!!).
Tôi không chủ
quan. Tôi là một người học khoa học. Tôi đọc sách và tôi luôn học hỏi. Chị Ba
hay mua sách cho bọn tôi đọc từ nhỏ. Thói quen đọc sách văn chương, y học, giáo
lý,… của tôi đã có từ hồi đó, cứ vơ có sách là đọc. Trùm mền kiếm đậu phộng rang
vừa nhai vừa đọc. Có hôm gặp bắp rang kiểu nhà quê cứng ơi là cứng cũng cứ trùm
mền, leo ván mà đọc. Hôm nào đọc sách trong nhà mà mưa bên ngoài sân vườn thì
tuyệt cú mèo!
Tôi biết con
số “6057 mg đạm / lít nước tiểu 24
giờ” là tôi bị hư thận nặng và phải thay thận. Tôi mệt mỏi
quá! Thôi thì để mình chịu vậy, tôi tìm nguyên nhân. Tôi bị ung thư vú phát hiện
năm 2003. Tôi chống ung thư bảy năm bằng Tamoxifen 20mg, người ta chỉ chống năm
năm, vì tôi … sợ chết trước ba! Tôi độc thân gần sáu mươi năm nay. Từ khi vào
đại học đến giờ tôi với ba tôi là bạn và là chỗ dựa cho nhau, nhất là từ khi má
tôi mất.
Và “50 mg đạm / dl
máu” chỉ cho tôi biết con số đạm trong người tôi rất thấp.
Nếu tôi nhỡ bị té, ai kéo một tay là tay tôi giãn ra luôn. Huyết áp tôi luôn
luôn 210 / 110, đầu rần rần cả ngày như người lên đồng. Vui vui vì nó nong nóng,
lâng lâng trong đầu…
Tôi đang cô đơn!
Tôi sống một mình với cái nhà thuốc tây ba tôi mua cho từ hơn ba mươi năm nay –
to đùng!
Tôi không huyễn
hoặc. Tôi tự tin. Tôi giỏi hơn một bác sỹ dở (vừa ra trường) và dở hơn một bác
sỹ giỏi (đương nhiệm). Đơn giản, vì tôi chỉ là một dược sỹ đại học, một người
làm nghề bán thuốc đúng nghĩa. Tôi học dược lý và tôi biết đường đi của một viên
thuốc khi vào cơ thể nó tác dụng ra sao. Hàng ngày tôi tiếp xúc hàng chục vị bác
sỹ chữa bệnh cho người khác và tiếp hàng trăm bệnh nhân. Các bác sỹ có thể trực
cấp cứu mỗi tuần một hoặc hai lần, riêng tôi trực liên tục từ năm 1980 đến năm
1986 ở bệnh viện Lê Lợi. Nhờ cái căn bệnh suyễn kéo dài hơn ba chục năm của tôi,
từ dạo còn là sinh viên Dược khoa, Đại học Y Dược năm thứ nhất, nên tôi luôn xin
các bạn và cơ quan được đăng ký trực hàng đêm ở bệnh viện, để nếu có lên cơn
suyễn thì mình xin được thở ô-xy. Bảy năm trực bệnh viện hàng đêm nên tôi có một
số kinh nghiệm y học và chỉ một mình tôi chứng nhận.
Thằng bé mười hai
tuổi bị rắn cắn đem vào cấp cứu trễ, vì gia đình không biết. Các bác sĩ bệnh
viện lo chạy đi tìm huyết thanh kháng nọc rắn bên phòng khám ngoại kiều. Tôi sợ
rằng không khỏi, nó chỉ sống mười hai tiếng đồng hồ nữa thôi. Trời ơi! Làm sao
cứu nó đây, vì da nó đang tím tái, tay chân nó đang dần dần nổi những cục u máu.
Trời ơi! Nó sẽ chết trong vòng mười hai giờ nữa vì… Trước đây, đã có một bà sư
cô từ Bến Đình bị con rắn chàm quạp cắn ở chân, đem vào cấp cứu trễ lại không
buộc ga-rô ở cổ chân. Nọc rắn tiến đến tim và phá hỏng toàn bộ cơ thể chỉ trong
vòng hai mươi bốn giờ và sư cô đã chết. Thằng bé chơi chạy lòng vòng với bạn. Nó
té vào đống lá có con rắn độc nằm sẵn trong đó. Nó bị con rắn độc cắn từ hồi hôm
qua, có nghĩa là nó sẽ chết vào hôm nay, trong vòng mười hai giờ nữa, chết ở
khoa này, trong ca trực này.
Hôm đó, tôi bán
thuốc xong không về nhà mà sang khoa cấp cứu thăm. Nó đang cười giỡn với mẹ và
uống sữa. Rồi,… nín thở, nó trụy tim, trợn mắt,… ngay trước mắt tôi. Tôi vô vọng
đứng nhìn nó chết. Trời ơi! Làm con người mà chỉ đứng nhìn người khác chết. Và,…
Tôi tệ quá chừng!
Còn bây giờ, tôi
đang nhìn tôi chết.
“3500 mg đạm / lít nước tiểu 24
giờ” là con số mà
một bệnh nhân hư thận cần phải chạy thận bằng máy.
“3050 mg đạm / lít nước tiểu
24 giờ” là con số tôi đạt được sau hai tháng “ngồi Thiền
Trường Sinh học”. Tuyệt vời! Tôi bỏ được cả cái giai đoạn ngồi chờ chết nếu
không thay thận hoặc chạy thận.
Nhờ duyên may, em
Hiểu là chồng của Diệp, là bạn của em Ngọc – em gái tôi – đến nhà thuốc. Hiểu
động viên tôi và nhìn tôi qua một người bệnh sắp thay thận. Tôi bị bí tiểu bảy
ngày rồi, hai quả thận to phù 5 ký-lô, thở phì phò. Tôi đóng cửa tiệm chờ chết
vì con số: “6057 mg đạm / lít nước
tiểu 24 giờ” và “50 mg đạm / dl
máu”. Hiểu bị viêm gan siêu vi C, mỗi tháng tốn 15 triệu
đồng tiền thuốc ở bệnh viện Nhiệt đới. Từ khi hết bệnh Hiểu khá lên nhờ không
dùng thuốc và em nói với tôi rằng em đã sắm được xe, cất được nhà. Thiền Trường
Sinh học tự làm bác sỹ, tự trị bệnh cho mình và giúp người. Em đã giúp tôi gặp
anh Châu – một người bệnh bị hư thận như tôi lại bị cao huyết áp và liệt cả
người – nhờ anh làm tấm gương cho tôi cố gắng học mà ngồi thiền. Anh Châu đã chở
tôi lên Tịnh xá Pháp Hải để học và được khai mở Luân
xa.
Và điều kỳ diệu
đã xảy ra ngay trong tuần đầu tiên. Sau ba ngày, khai mở 6 Luân xa, một mình tôi
đã tự leo lên mấy chục bậc thang ở Tịnh xá Pháp Hải. Một mình! Một mình? Một
mình. Nhắc lại để nhớ cái cảm giác sướng run vì điều kỳ diệu
ấy.
Luân xa là gì?
Thật ra, đó là các đám rối thần kinh hay là nơi tập trung các tuyến nội tiết.
Chẳng hạn như Luân xa số 6 là tuyến Yên, nó chi phối toàn bộ hoạt động của cơ
thể. Hồi còn là sinh viên, hồi mới phát triển tâm sinh lý, mình hay nhìn cái anh
chàng bạn học ngồi kế. Hai đứa ăn xoài chua tôi đem từ nhà lên. Ngồi trong đại
giảng đường học chính trị Mác – Lê-nin chung với sinh viên Luật và Kiến trúc thì
thấy hắn cũng liếc nhìn mình. Rồi để ý, rồi yêu,… Ôi! Cái thời đại học trò vô tư
lự ấy,…
Tôi yêu ba tôi,
thần tượng ba một cách tuyệt đối. Đến đỗi không lấy chồng, ở vậy nuôi ba mấy
chục năm nay. Tôi đã từng đặt điều kiện là ai đó là chồng thì phải nghèo, có
hiếu với nội và biết làm việc từ thiện,… Ba tôi chở cả xóm Rạch Bà không lấy
tiền, nếu như đêm hôm người đó đi đẻ, bị chết, từ bệnh viện về hoặc đi bệnh viện
hay là vì tai nạn giao thông. Ba biết làm nhiều nghề vặt như xây nhà, đóng bàn
ghế tủ, sửa điện,... Ba cần cù làm ruộng, yếu quý con bò, con mèo, con chó,… Mỗi
khi ba chạy xe lam về nhà, sau khi hôn các con xong bao giờ ba cũng cho con Hòa
một chai dầu gió, một gói cetonic,… Ôi! Ba tuyệt vời! Con yêu
ba!
“2200 mg đạm / lít nước tiểu
24 giờ” là con số tuyệt đối nữa. Thận tôi đang hoạt động
tốt. Tôi được vào ngồi thiền ở nhà em Minh công an, thiệt là đại phước. Nhang
trầm ngào ngạt, sàn nhà được em Ngọc lau sạch bóng thơm ngát. Có phước mới được
vào đây ngồi thiền từ 5 đến 7 giờ chiều.
Tôi quen cả hai
vợ chồng em Minh và Ngọc từ khi hai đứa chưa lấy nhau. Thực tình, tôi cũng biết
Nhật Minh là trung tá Công an, còn Ngọc – vợ hắn – là Phó Chủ tịch UBND Phường
Rạch Dừa. Vậy đó, hàng ngày Ngọc cứ lau nhà bằng nước thơm cho mấy chục người
đến nhà ngồi thiền. Vậy đó, cái ông Minh công an mỗi chiều vừa coi xe, vừa giúp
phụ bệnh và lặng lẽ để ý quan sát tiến triển sự ngồi thiền của từng người, để
đến tối Chủ nhật đóng góp ý kiến cho từng người một, cứ như anh chị em trong
nhà.
Bác sỹ Bệnh viện
115 ngạc nhiên nhìn tôi và cái kết quả xét nghiệm mấy chục thông số từ máu và
nước tiểu sau khi điều trị cho tôi được bốn tháng: “Nó sống được 70% rồi và đang
trị giá ba tỷ”. Cái ông trời đất! Tôi biết tôi đang khỏe. Tôi biết tôi đang
sống. Tôi từ chối thay thận của chị Ba và em Ngà từ Mỹ về. Tôi thà chịu đau khổ
như Đức Chúa Giê-su chịu đau đớn khi bị đóng đinh trên cây thập giá hơn là Đức
Phật Hoàng đi tu, từ bỏ ngai vàng mà đi tu để cứu độ chúng sinh. Tôi phải làm gì
để trả nợ nhân dân Rạch Dừa?!
Tại sao tôi không
mở nhà thuốc ở Vũng Tàu hay hùn hạp cùng chị Gia Tường. Tôi mở ở Rạch Dừa theo
lời ba tôi: “Gần nhà đi con!”. Nhà ba tôi ở Phường 11 – cái tổ ấm gia đình ở
mảnh vườn 5 mẫu – nào xoài, đu đủ, nào mãng cầu, dừa, ổi, cóc, mít,… Ba trồng đủ
loại, cả sầu riêng và sa-bô-chê, chùm ruộc,… cho bọn tôi có của để mà ăn. Ba
mà!
Ba yêu dấu của
con! Cái ông già duy nhất tám mươi lăm tuổi nuôi đứa con gái giá năm mươi ba
tuổi đi mổ ung thư vú ở bệnh viện ung bướu. Ba mà! Con yêu
ba!.
Tôi sống rồi! Nhờ
Thiền,… Nhờ Trường Sinh học! Tôi phải làm gì đây!?.
(…)
Tôi nhờ sơ Tuyết
– Dòng Mến Thánh giá – dẫn đi mua nhà. Tôi đến với các sơ có tấm lòng bao la,
bác ái và chính họ đã cảm mến được tôi. Phúc cho tôi là một người ngoại đạo, lại
được các sơ nhân từ chấp nhận cho tôi vào dòng tu ăn cơm, học đạo, học đàn và
được tiếp xúc với các sơ để tự tu chỉnh trở thành một người an lạc, bác ái. Tôi
đi mua một căn nhà gần nhà dòng để dân xứ đạo Thủy Giang có chỗ ngồi thiền. Và,
tôi mua căn nhà số 10, Cao Bá Quát giá 895 triệu đồng chỉ trong vòng 10 phút.
Tôi mua căn nhà này để làm một chỗ thiền trong xứ đạo, để em Minh mỗi chiều chỉ
đến hướng dẫn dân trong xứ ngồi, khỏi phải mất công trông xe từng chiếc vì đã có
các sơ hỗ trợ (phần này sân nhà dòng rộng có chỗ đậu xe). Tôi lạy Chúa xin cho
tôi mua được nhà để làm việc thiện, đừng ai ép giá người bán. Cặp vợ chồng cô
giáo, công nhân viên bán nhà là người đạo Phật, có ông bố nghe tiếng chuông nhà
thờ chát chúa, còn tôi nghe tiếng chuông nhà thờ vang vang, ngân nga như tiếng
chuông ở cõi Niết bàn. Và, tôi cứ ứa nước mắt mỗi khi nghe giọng organ, giọng
piano ngân vang hòa lẫn với tiếng chuông.
Khi tôi lấy tờ
giấy chủ quyền nhà số 10, Cao Bá Quát từ trong bụng ra đưa cho em Minh lúc 6 giờ
chiều ngày 30 tháng 11 năm 2011, em hỏi: Chị làm gì vậy? Cả chiều nay chị đi đâu
mà không thấy đến ngồi tập?
- Chị muốn dâng
cái này cho em, cho em đỡ khổ. Chị làm nhà thiền cho em khỏi vất vả, khỏi phải
vừa giúp bệnh vừa trông xe, cho em Ngọc khỏi phải mỗi chiều cặm cụi lau nhà bằng
nước thơm cho mọi người ngồi.
Minh cầm mà tay
run run: Ối giời! Chị muốn em chết, chị muốn em mất năng lượng hay sao mà chị
lại đưa cái này cho em!? Chị cho em một chai mật ong mà em còn không dám lấy,
bây giờ chị đưa cả chủ quyền nhà (!?). Thôi! Từ hồi sáng tới giờ chị ngồi tập
mấy lần rồi? Chưa ngồi lần nào hả? Thế thì chị để cái giấy này lên bàn thờ Tổ,
chị muốn nguyện gì thì nguyện tùy chị và phải ngồi tập ít nhất nửa tiếng để khỏi
bị bít Luân xa!
Em Minh để tôi
ngồi tập một tiếng đồng hồ, làm tôi về nhà thì nhân viên về mất. Em Minh bỏ giấy
vào bụng tôi: Chị cất cho kỹ nhé! Có gì để bọn em trình
Tổ.
Tổ nào thì tôi
không biết, tôi chỉ khâm phục chú Hai An về cách sống theo đạo. Tôi mê man khi
nghe chú giảng dạy về đạo làm người tốt trong xã hội. Tôi thấm nhuần. Cảm ơn ơn
trên cho tôi gặp được những người anh em tốt. Cảm ơn cả cái bệnh thận hư gần
chết cả hai quả đã giúp cho tôi cảm nhận được giữa ranh giới của sự sống và cái
chết thì chỉ có TÌNH THƯƠNG là tất cả; Lấy tình thương xóa bỏ hận thù, như
thuyết bác ái của đạo Công Giáo; VÔ THƯỜNG – Mọi vật đều là sắc không – của đạo
Phật; Và, khi chết ta không mang được gì theo hết (hạt nút còn cắt đi); Chỉ có
TÌNH THƯƠNG của “ĐẠO” THIỀN TRƯỜNG SINH HỌC mới mang sinh khí cho con người:
Liêm khiết, Tự giác, Khổ hạnh, Tự nguyện giúp đời để mọi người đều an
vui.

DS Kim Thị Hòa đang du lịch thăm thân nhân tại Mỹ (chụp 22-3-2012) |
Bây giờ tôi thích sống tốt với mọi người. Tôi thích mời các bệnh nhân sẽ chạy thận và đang chạy thận đến với tôi. Tôi sẽ hướng dẫn cách ăn uống, cách đi học thiền và cách phối hợp (dùng thuốc khi thật cần thiết) để trị bệnh. Tôi biết chắc chắn sẽ hết, nếu tập luyện đúng cách, cả các bệnh khác nữa. Thiền Trường Sinh học đã cứu tôi và sẽ giúp các vị hết bệnh. Hãy tin đi! Hãy tin đi! Sẽ thấy tôi yêu Trường Sinh học, tôi sống được là nhờ Trường Sinh học. Trường Sinh học là đạo Tình yêu, đạo Tình thương, đạo làm Người.
Tôi sẽ sống! Tôi
sẽ sống! Và, tôi nguyện sẽ là một người tốt. Mọi người hãy chia sẻ với tôi
đi!
Rạch
Dừa, ngày lễ Tình Yêu năm
2012
.
.
Chú ý: Xin vui lòng ghi rõ nguồn
http://www.truongsinhhocds.com khi đăng lại bài viết ở website hoặc các phương
tiện truyền thông khác. Cám ơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét