NIỀM TIN VÀ NIỀM VUI
Kính thưa các anh, các chị trong câu lạc bộ Trường sinh học dưỡng sinh Quảng Trị, thưa toàn thể các học viên khóa học cấp 3!
Tôi xin được giới thiệu: Tôi tên là: TRẦN THỊ HƯỜNG- GV Trường THCS Nguyễn Trãi- Vĩnh Linh- Quảng Trị; hiện sống tại 15/Hai Bà Trưng- Thị trấn Hồ Xá- Vĩnh Linh- Quảng Trị. Hôm nay, tôi xin chia sẻ những gì tôi muốn gửi đến quí vị khi tham gia lớp học này.
Khi tôi vào học lớp cấp 1+2 TSHDSQT ( khóa học ngày 20/7/2015 vừa qua), những ngày đầu ngồi học quả là khó khăn với tôi. Buổi sáng học tại câu lạc bộ này, chiều tôi lại đến đây ngồi hưởng lực.Có một lần chiều thứ 4 tuần đó, tôi được một anh đến phụ bệnh. Phụ xong, anh ấy nói vui với tôi rằng: “ Cô năng lượng nhiều rồi, hôm nay về thể hiện cho ông xã biết”. Lúc đó tôi chỉ cười và chẳng dám nói gì thêm. Nhưng hôm nay, thưa quí vị, vì quá nhiều bệnh tật trong người tôi và đó cũng là một trong những lí do mà anh xã của tôi đã đi theo chị xã khác rồi. Điều đó xảy ra cách đây cũng đã mấy năm . Tôi ngậm ngùi đau khổ nuôi con, chịu đựng những cơn đau về cả thể xác và tinh thần, tôi cố vươn lên để sống. Song, bệnh tật vẫn không buông tha tôi mà càng ngày càng nhiều. Bởi vì theo qui luật của tạo hóa: “ SINH- LÃO- BỆNH –TỬ”.
Chắc hẳn trong chúng ta, ai đến đây cũng mang trong mình những căn bệnh không nhiều thì ít và vì thế ai cũng có nỗi khổ tâm về cả thể xác và tinh thần, ảnh huổng đến vật chất, đến người thân của chúng ta. Tôi cũng vậy, những ngày từ Vĩnh Linh vào học ở đây tôi thật sự xúc động trước những bài học, những tình cảm, lời nói, việc làm cao cả, đầy tính nhân văn của các anh, các chị ở đây. Tôi tin chắc các anh, các chị ở đây hiểu rõ nỗi đau của chúng ta và giúp chúng ta vươn lên, vượt qua bệnh tật, vượt qua đau khổ để sống. Mỗi lần chúng tôi được các anh phụ bệnh, tôi cảm giác đôi bàn tay ấm áp, kì diệu ấy đặt vào các LUÂN XA là lúc bấy giờ bệnh tình như giảm hẳn, mỏi mệt tan biến và lòng tôi lại trào dâng cảm xúc biết ơn, kính phục những con người dùng tình thương và sức mạnh của năng lượng thiên nhiên, vũ trụ , năng lượng sinh học vào cơ thể để cân bằng, tạo ra những kháng tố tự đề kháng với bệnh tật cho chính mình và cho mọi người. Song để học được, làm được những điều các anh, các chị dạy không phải ngày một ngày hai mà phải trải qua thời gian luyện tập hàng ngày với lòng kiên trì, sự quyết tâm cao độ vượt qua chính mình mới có thể biến ước mơ thành hiện thực được phải không quí vị?!
Trong mấy tháng vừa qua, tôi cũng đã cố gắng rất nhiều mới thực hiện được bài tập của mình. Lúc đầu tôi để đồng hồ 35 phút. Cứ sau mỗi ngày tôi tăng dần lên 5 phút. Và cứ thế, cho đến hôm nay tôi có thể ngồi hơn 1 giờ. Trong quá trình luyện tập, nhiều lúc chân tê dại, đau nhức do ngồi lâu. Có lúc tôi cứ nghĩ:“ Hay là đồng hồ nhà mình chạy sai? Hay là mình bấm sai giờ hẹn? Có lúc tôi cảm thấy thời gian nặng nề trôi đi”. Nhưng vì quyết tâm chữa bệnh, quyết tâm vượt qua chính mình nên lúc ngồi tập khi đồng hồ điểm đã được 1 giờ rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm và thốt lên như đứa trẻ: “ Chiến thắng rồi”. Mỗi ngày tôi ngồi tập 2 lần: buổi tối lúc 7h30 đến 8h30; buổi sáng lúc 4h30 đến 5h 30. Niềm tin và niềm vui thường đi đôi với nhau là như vậy đó quí vị ạ! Tôi cũng không biết cụ thể bệnh tình của mình giảm bao nhiêu phần trăm nhưng tôi thấy người béo lên, tinh thần phấn chấn, tư tưởng thoải mái, làm việc có hiệu quả hơn, khối u ở khoeo chân phải giảm rõ rệt. Tôi cũng đã phụ bệnh cho 4 người bị cảm, ho. Trước đây làm gì tôi nói trước quên sau, nhưng giờ đây trí óc đã minh mẫn hơn, lòng thanh thản hơn và cảm thấy cuộc sống này thật đáng quí biết bao. Ông cha ta đã nói: “ Một ngày sống ở trần gian hơn vạn ngày ở âm phủ”. Vẫn biết rằng trong cuộc sống này có biết bao gian khổ, thiếu thốn; hàng ngày chúng ta cũng phải lo lắng, tất tả chạy ngược chạy xuôi để kiếm sống, để mưu sinh; bộn bề với bao lo toan, bao công việc để dành cho bản thân mình và những người thân yêu; song để làm được những việc đó thì cần có sức khỏe. Khi chúng ta đau ốm, bệnh tật thì lúc bấy giờ ta mới thấy rằng mọi thứ trên đời này ta chẳng cần gì mà chỉ cần có sức khỏe mà thôi, sức khoẻ quí hơn vàng, hơn tất cả. Đừng để mọi việc làm sức khỏe yếu đi, muộn mằn quá mới chữa bệnh thì khó thành công. Chúng ta hãy kéo dài sự sống của mình để làm việc có ích cho đời, để sống tốt hơn, đẹp hơn, trường thọ hơn khi ta chiến thắng được bệnh tật.
Bác Hồ, vị cha già của dân tộc Việt Nam đã từng dặn rằng:
Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên.
Vâng, có ý chí, có nghị lực thì sẽ vượt qua mọi trở ngại trên đường đời. Qua đây tôi cũng tự đặt ra cho mình quyết tâm suốt những năm tháng còn lại của cuộc đời sẽ học tập, nâng cao, thu hút thật nhiều năng lượng của vũ trụ vào cơ thể nhằm tạo ra một năng lượng sinh học dồi dào để khai thông sự bế tắc của kinh mạch, để có thể tự chữa bệnh và phụ bệnh, nâng cao sức khỏe làm cho cuộc sống về già của mình không còn là gánh nặng cho con cháu, cho xã hội; sống khỏe, sống đẹp, sống có ích và biết đâu cuộc đời lại có thêm nhiều niềm vui và thi vị khi mình không còn bệnh tật. Mong rằng mọi người sẽ có ý chí, lòng quyết tâm để thực hiện được ước mơ của mình. Và tôi cũng mong trong thời gian đó, các anh, các chị trong câu lạc bộ TSHDSQT giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn nữa, những bàn tay kì diệu như những phép màu đặc biệt hãy đưa ra khỏi cơ thể chúng tôi những căn bệnh đã làm chúng tôi khổ đau bấy lâu nay.
Có thể những dòng chia sẻ ngắn ngủi này chưa nói hết được những tâm tư, tình cảm, nguyện vọng của tôi dành cho các anh chị ở câu lạc bộ TSHDSQT song tôi cũng mạnh dạn mạo muội nói lên điều mình suy nghĩ, mong các anh, các chị hiểu và thông cảm.
Lần nữa, tôi mong các anh , các chị thật khỏe mạnh, có thật nhiều niềm vui trong cuộc sống, hạnh phúc bên gia đình và những người thân yêu của mình, mở ra nhiều lớp học tình thương, phụ bệnh thật nhiều cho các bệnh nhân. Tôi xin trân trọng cảm ơn các anh, các chị trong câu lạc bộ TSHDSQT: ANH NGỢI, ANH PHÚC, ANH TƯỜNG, ANH ĐƠ , ANH CỬ, CHỊ LÍ, ANH VÂN, ANH AN… đã đưa đến cho tôi niềm tin và niềm vui để chiến đấu và chiến thắng bệnh tật, để cuộc sống ngày càng đẹp hơn.
Tôi xin trân trọng cảm ơn!Hồ Xá, ngày 19/10/2015
Học viên:
Trần Thị Hường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét