Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

SƯU TẦM: Những bước chân lặng thầm. Môn sinh NGUYỄN THỊ HOÀI THẢO


Những bước chân lặng thầm.

Thứ sáu - 28/03/2014 05:33

SƯU TẦM Những bước chân lặng thầm. Môn sinh NGUYỄN THỊ HOÀI THẢO
(Gio Châu, Gio Linh, Quảng Trị)

Mùa Xuân năm nay, những bước chân lặng thầm từ Gia Lai, Kon Tum như ông Vinh (86 tuổi), bác Ngợi (73 tuổi), bác Phúc, chú Thuần, dì Minh, dì Xuân lại hướng về Quảng Trị, cùng với các anh chị em đồng môn Trường Sinh học địa phương tiếp tục mở các lớp hướng dẫn căn bản cho bà con tập thiền. Với các vị giảng huấn thì hành trang mang theo bao giờ cũng kèm theo những chiếc xe máy cũ kỹ để tiện di chuyển giữa các địa bàn.

Địa bàn đầu tiên trong năm nay mà các vị dừng chân là thị trấn Ái Tử. Đã có 2 lớp Cấp 1 & Cấp 2 được mở tại nhà chị Hậu, người bị viêm gan B đã 18 năm nay lành bệnh chị phát tâm mở lớp mời đoàn về dạy. Kế tiếp là tại TP Đông Hà, đoàn dự lễ khai trương nhà trường lực Quảng Trị và lễ khai giảng lớp Cấp 4. Sau đó đoàn mở tiếp 2 lớp Cấp 1 & Cấp 2 tại đây, trong đó có một lớp buổi tối rất đông cán bộ viên chức theo học. Kết thúc lớp Đông Hà, cả đoàn lại di chuyển ra xã Gio Hòa, Gio Linh để mở tiếp 2 lớp. Xong đoàn lại trở ngược vô Mỹ Chánh, Hải Chánh mở 2 lớp tại nhà dì Minh, người bị viêm gan C nay đã lành bệnh, dì phát tâm sửa sang nhà cửa cho rộng để mời đoàn về dạy, vận động bà con tới học.

Hết tuần này đến tuần khác, đoàn di chuyển liên tục như vậy cũng gặp không ít khó khăn trở ngại. Nhất là thời tiết ở Quảng Trị khá khắc nghiệt, các bác trong đoàn dù lớn tuổi vẫn vượt qua nhẹ nhàng. Suốt một năm qua có những ngày trời nắng như đổ lửa, đôi lúc tìm chỗ nghỉ trưa không ra, các bác xếp chân ngồi tập thay giấc nghỉ trưa. Hay những đêm mùa đông lạnh buốt, nhiều bác vẫn chỉ là chiếc chiếu trải trên nền đất ngoài sân cùng tấm chăn mỏng ngủ ngon lành. Có đêm ở Gio Hòa, mưa tạt, gió lật tung hết bạt, các bác phải dậy cột lại, xong việc thì trời cũng gần sáng, vậy là họ ngồi tập luôn để chuẩn bị cho một ngày mới. Những vùng quê có nhiều nhà dân nuôi heo bò, mùi xú uế bốc lên khó có thể ngồi tập hay ngủ yên giấc được, các bác lại xắn tay múc nước dội để cho bà con tới lớp ngồi đỡ hôi. Hay ở chùa Nhĩ Thượng, Gio Linh, đúng lúc cơn bão số 11 sắp ập vô, các bác vẫn chạy xe ra hướng dẫn, cũng có 40 người tới học mặc cho mưa gió và nước dâng lên ngoài đồng.

Từ những lớp học đơn sơ như vậy, có rất nhiều người bệnh được cứu sống. Mỗi nơi đoàn đi qua đều gieo lại ít nhiều hạt giống nhân lực. Được lành bệnh, người thì phát tâm mở lớp tại nhà, người thì tình nguyện đi phụ lớp mỗi khi có đoàn về. Có nhiều nơi, lúc đầu đoàn về họ nghi ngại sợ bị lừa, sợ bán thuốc dỏm, họ để ý dò xét từng cách ăn, nết ở. Thậm chí bên chính quyền có người hỏi nhỏ người tổ chức lớp “có thu tiền không?”. Khi lớp mở, họ cho công an về theo dõi ngầm, không thấy thu tiền, họ hỏi riêng người tổ chức “có thu ngầm không?”. Người tổ chức mời họ vô dự lớp và hỏi học viên. Hết tuần, bà con bớt bệnh mà không mất tiền. Lại cảm nhận được tình thương vô điều kiện từ đoàn, thì cũng là lúc chia tay. Họ hỏi “vậy họ ăn chi mà đi dạy như ri?”. Họ ái ngại, tần ngần, bịn rịn tới bắt tay cảm ơn đoàn như không muốn rời, có người khóc ròng khi tạm biệt vì từ nay vắng bóng người mọi đêm trong nhà. Thực ra, đối với đoàn, việc học viên về nhà siêng năng ngồi tập để vượt qua bệnh tật là tốt hơn ngàn lần cái bắt tay cảm ơn hay quà cáp. Nếu có duyên thì đi ra giúp đời, giúp người đi sau, chính là cách cảm ơn người đi trước. Có một tin mừng là trong đoàn giờ có thêm 3 vị đã có “chìa khóa”, đó là bác Tường, chú Cư, chú Thuần ở huyện Hải Lăng. Quảng Trị đã có thêm 3 người cấp giảng huấn đầu tiên tại địa phương giúp mở rộng nguồn nhân lực vững mạnh để giúp những thế hệ đi sau.
Bên cạnh đoàn, luôn có những bước chân lặng thầm từ phía lãnh đạo như chú Vân, chú An (Phó Chủ nhiệm CLB Trường Sinh học Dưỡng sinh Quảng Trị), hay từ phía các doanh nghiệp như vợ chồng chú Thuần (Công ty Kim Sơn), vợ chồng chú Luyến (công ty Đoàn Luyến). Họ theo các lớp vùng sâu vùng xa chở đồ đạc, đồng môn, hoặc đến để dự lễ tổng kết. Đôi lúc họ đánh xe ra chỉ đem dùm cái mùng chống muỗi hay cùng ngồi tập, phụ bệnh. Đôi khi thì họ đến xem đoàn có nóng, có lạnh không, hay có cái gương soi để chỉnh đốn trang phục trước giờ lên lớp không. Có dạo lớp mở gặp lúc trời mưa tầm tã, ông bà Đoàn Luyến vượt đường xa tới chỉ để cùng ngồi với đoàn cữ 4h sáng, rồi lại chạy xe về để lo việc công ty. Họ cũng là đồng môn, cả nhà đều theo học, nên tất cả mọi người đến với nhau đều hòa chung tình thương Trường Sinh học, không phân biệt giàu nghèo, không vướng bận vật chất.

Khi phát tâm ra đi, mỗi người trong đoàn đều xác định nối gót Đức Tổ sư Đasira Narada để giúp đời. Với họ Trường Sinh học có nghĩa là HY SINH TRƯỜNG KỲ. Nhưng có thêm những bước chân lặng thầm khác cùng sát cánh kề vai họ cảm thấy ấm lòng hơn, vững bước hơn. Khi hết kinh phí họ lại về nhà trồng trọt chăn nuôi như bao người để dành dụm ít tiền, khi có lớp họ lại lặng thầm với những chiếc xe cũ kỹ rong ruổi trên mọi nẻo đường Quảng Trị trong cái rét, cái nắng để đem mùa Xuân đến với mọi người.

Môn sinh NGUYỄN THỊ HOÀI THẢO (Gio Châu, Gio Linh, Quảng Trị)

1 nhận xét:

Trương Hữu Chút nói...

Nguyễn Thị Hoài Thảo đã ghi lại rất cụ thể dấu chân của các vị có tâm với Trường sinh học, rất đáng ca ngợi và tự hào thay tin thần ấy thiện chí ấy...